Thường thì người ta sẽ cảm nhận 1 cuốn sách sau khi gấp nó lại, đánh giá một cách trọn vẹn về cốt truyện, cách hành văn của tác giả, những nhân vật cũng như việc xây dựng hình tượng… Thường thì là như thế, nhưng bản thân tôi cứ thúc ép mình phải review ngay về ” Những đứa con của tự do”. Cảm giác như có cái gì đó thúc ép khiến tôi phải viết ngay, mặc dù mới đọc xong phần 1. Có lẽ lâu lắm rồi tôi mới có thời gian thẩn thơ đọc sách, dưới cái ánh đèn cao áp phố Bảo Khánh, giữa cái không gian nhộn nhịp của phố phường hiện đại của xe cộ, của những bản nhạc house rẻ tiền nhan nhản khắp các bar Hà Nội, giữa tiếng nói eo éo vọng lại từ GC… quả là không tao nhã chút nào.
Những đứa con của tự do là 1 cuốn sách tôi mượn được từ 1 cô gái mà tôi đánh giá là có gu thẩm mĩ, biết thưởng thức và sáng tạo. Và lần này tôi cũng không phải thất vọng khi ngay từ những trang viết đầu tiên, Marc Levy đã cho thấy mặc dù cố tình cho thêm những chi tiết lãng mạn 3 xu nhưng cái khung cảnh ngôi nhà vườn với cầu thang quét bằng sáp ong, với những đứa trẻ đẹp như thiên thần là 1 tương lai tươi sáng cho cái quá khứ kinh hoàng của nước Pháp sau khi bị Đức Quốc xã chiếm đoạt. Ai cũng có quyền được mơ ước tới những điều hạnh phúc, tới cuộc sống êm đềm, nhất là những người chiến đấu cho tự do.
Nhân vật kể chuyện là 1 chàng trai, tôi sẽ không ra vớ quyển truyện để xem tên thật của anh ta chỉ để cho bài viết có thêm kiến thức, chỉ biết rằng những người đồng đội gọi anh bằng bí danh Jeannot. Các bạn có lẽ cũng chỉ cần biết đến vậy, cũng có thể là tôi không để ý cho lắm, nhưng hãy quên đi và hãy chú ý rằng gia đình anh ta bị gắn sao vàng sau khi Đức quốc xã chiếm đóng nước Pháp dưới sự mở cửa hèn nhát của thống chế Petain. Nếu ai đã từng xem Bản danh sách của Schindler ( The Schindler’s List ) sẽ biết rằng những người bị gắn sao vàng sẽ phải vào các trại tập trung, sẽ nếm mùi tra tấn, nhục hình, bị cho đi tắm tập thể… và 1 số rất ít thoát được cái chết. Chính vì thế cộng đồng những người Do Thái rất tôn sùng Schindler, người cho họ việc làm và đồng thời cứu sống rất nhiều người Do Thái qua Đệ nhị Thế Chiến.
Jeannot gia nhập hàng ngũ những người kháng chiến cùng với em trai, một cậu bé còn ham ăn ham ngủ nhưng tinh thần đấu tranh luôn hừng hực, thậm chí còn nhiệt huyết hơn cả người anh của mình. 2 anh em vượt qua bài test ăn cắp xe đạp, gia nhập đội, tham gia phá hủy những công trình phục vụ chiến tranh, tham gia tiêu diệt rất nhiều tên lính Đức, thậm chí là cả thẩm phán Lesspinasse, gây ra nỗi hoang mang khiếp sợ cho bọn lính Đức và chính quyền bù nhìn lúc bấy giờ. Từ sau vụ Marcel bị tử hình, cứ mỗi lần 1 chiến sĩ bị bắt và bị kết án tử, những người kháng chiến lại tổ chức ám sát những sĩ quan chỉ huy cấp cao của SS và những kẻ cầm đầu đám Dân binh bù nhìn tay sai hay chó săn cho bọn Quốc xã. Kết quả là đến khi 1 thủ lĩnh khác là Boris bị bắt, các quan tòa đều trốn tránh và chỉ dám xử 20 năm tù cho 1 kẻ xông thẳng vào trụ sở biến đám lính canh thành trò hề và bắn chết chỉ huy .
Đánh gục họ dần dần không phải là súng đạn đàn áp mà lại là nỗi cô đơn. Họ khao khát khi nhìn thấy những cô gái trong đội kháng chiến – những cô gái mà họ bị cấm yêu. “Tất cả vì lí do an toàn khi các bạn hoạt động bất hợp pháp” là lời giải thích của Jacques, anh chàng làm vườn trồng những luống rau ngon nhất, người làm ra món trứng tráng tuyệt hảo, kẻ chuyên chế tạo bom mìn có chất giọng 1 tẹo Ba Lan, 1 tẹo Do Thái ngữ, 1 ít tiếng Tây Ban Nha trên nền âm sắc Pháp. anh ta là kẻ nhiều kinh nghiệm nhất đội, được coi như một người anh cả, luôn đưa ra những lời khuyên bổ ích cho các em mặc dù nhiều lúc hắn nói chuyện thật khó nghe. Không phải vì quá thẳng quá thật mà là vì hãy thử tưởng tượng 1 gã Tây ba lô sang Việt Nam mang theo khẩu ngữ vùng Ceskoslovaský với những âm tr, âm s, âm r dài hàng cây số pha trộn với chút ít âm sắc lơ lớ vùng Marseille mà nói chuyện với bạn bằng thứ Tiếng Anh bồi tệ hại… thực sự là khó nghe mà.
Kết thúc phần 1, 2 anh em và cả Jacques đều bị bắt và đưa vào nhà ngục. Tất cả đều bị lộ ra từ một sai lầm rất nhỏ. Kháng chiến giao cho Claude việc đi cướp 1 bọc tiền để tiếp viện cho các cơ sở. Claude với bản tính bốc đồng và trẻ con, không muốn đánh gục cô thủ thư ( mà thực ra là bà thủ thư nặng gần 1 tạ ). Tôi hơi bất đồng quan điểm với Marc Levy ở đoạn này khi ông châm biếm những người phụ nữ béo phì, dù sao thì họ cũng là phụ nữ và tôi biết hậu quả của nói với 1 ngừoi phụ nữ rằng họ béo nó nghiêm trọng đến thế nào, ông bạn nhà văn ạ. Và hành động đó của Claude đã bị 1 tạ nữ tính – kẻ đáng ra phải bị đánh gục – hô hoán lên và may thay ở đó lại có 1 gã cảnh sát đi xe máy. Claude bị tóm, bị tra tấn, bị đến nhà lục soát, tìm thấy quả lựu đạn giấu trên nóc lò sưởi và thư từ và tất nhiên không lâu sau đó Jeannot và Jacques bị bắt nốt.
Nhiều khi phải biết bỏ qua 1 chút sĩ diện, hèn đi 1 tí, bịt mắt che tai đi 1 tí thì mới làm Cách Mạng được.
To be Còn tí nữa